Breaking News

Truyện tiểu thuyết: Tình yêu lãng mạn có thật không phải mơ

Truyện tiểu thuyết: Tình yêu lãng mạn có thật không phải mơ là câu chuyện ngắn hoàn toàn có thật mời các bạn vào xem ngay để biết thêm chi tiết về câu chuyện này
Truyện tiểu thuyết

Đấy là lần đầu tôi gặp nhóc. Nhóc hoàn toàn không giống những người tôi gặp. Nhóc không hề hỏi nhiều về tôi. Nhóc có ánh mắt và cả gương mặt lạnh lùng, ngay cả lời nói cũng lạnh lùng không kém nhưng bù lại Nhóc có một nụ cười…đẹp, đẹp như mùa thu toả nắng.

Tôi vốn không thích quen biết nhiều bạn, cuộc sống tôi đơn giản, không có nhiều mối quan hệ phức tạp. Tôi quanh quẩn lặng lẽ bước đi học,lặng lẽ về căn nhà lạnh ngắt chỉ mình tôi ở, lặng lẽ ngồi trước máy tính hàng giờ chỉ để đọc facebook của những người bạn, lặng lẽ sống những chuỗi ngày đơn lẻ. Rồi Nhóc bước vào cuộc đời tôi như một cơn gió rất nhẹ nhàng. Khi gió lướt vào nhà bạn, gió không cần phải hỏi chủ nhà,cũng không cần gõ cửa. Nhóc đã đến như thế.

Tôi luôn gọi Nhóc là “Nhóc tì”, bởi lẽ đơn giản Nhóc nhỏ hơn hơn tôi một năm sinh. Dù rằng Nhóc vẫn hay cãi:

-“ Nhóc, Nhóc hoài!tui không nói chuyện nữa đấy! Này, không biết làm toán à? Tui chỉ nhỏ hơn có 9 tháng thôi chứ có phải nhỏ hơn một năm đâu mà gọi Nhóc chứ hả?”. Tôi cười tít cả mắt vì giọng người lớn này.

Truyện tiểu thuyết: Từ khi quen Nhóc cuộc sống tôi bắt đầu bận rộn hơn, nhiều việc để làm hơn và bớt suy nghĩ vẩn vơ hơn, tôi luôn nói chuyện tíu tít khi ở bên cạnh Nhóc! Bởi một lẽ, tôi muốn làm Nhóc cười, nụ cười ấy xóa tan bao niềm đau, xóa cả những mảng kí ức tối tăm trong quá khứ của tôi, chính nụ cười như mùa thu tràn ngập ánh nắng ấp áp đã len lõi vào tim tôi. Tôi không thể biết chính xác là tôi muốn làm cho Nhóc vui hay làm cho chính tôi vui. Tôi nói nhiều là để Nhóc cười hay là để chính trái tim tôi mỉm cười!

Công viên chiều thứ bảy nhộn nhịp hẳn ra. Cả hai đang rảo bước trong công viên, người đi trước kẻ đi sau, mỗi người nhìn về một hướng. Tôi không biết Nhóc đang nhìn gì nhưng tôi thì đang nhìn bờ vai Nhóc. Dáng người cao với một bờ vai rộng, tôi tin chắc bờ vai ấy sẽ rất vững chắc, bờ vai ấy khiến trái tim tôi bỗng choáng váng.

- “Này bà chị! Đừng yêu tôi nhé?”. Nhóc nói chẳng quay lại nhìn tôi.

- “Uhm. Biết mà!”. Tôi trả lời mà ánh mắt ngó lơ.

Như có linh tính, tôi biết tôi và Nhóc không thể đi xa hơn mối quan hệ hiện tại “Chúng ta chỉ à những người bạn”, chỉ là tôi không thể nói ra điều đó.

-“ Tôi còn trẻ, tôi còn bay nhảy nhiều lắm, tôi không muốn làm bà chị thêm đau khổ!”. Nhóc quay lại nhìn tôi. Tôi khẽ mỉm cười. Nụ cười không phải thể hiện niềm đau, đơn giản vì không biết nên phản ứng như thế nào!

Truyện tiểu thuyết: Gió thu thổi nhẹ, lướt qua gương mặt để xót lại một chút se lạnh của mùa đông sắp đến! Sao Nhóc không lặng lẽ như ngày Nhóc bước vào cuộc sống của tôi? Sao NHóc lại để lại cho tôi quá nhiều niềm vui và quá nhiều tiếng cười? Tôi biết một ngày nào đó Nhóc sẽ ra đi như cơn gió thoáng qua đời tôi và tôi không cách nào nắm giữ được.

Bài đăng phổ biến